Thời gian trôi mãi và con người cũng đã trưởng thành theo thời gian nhưng sao khi nghĩ lại về những ký ức của mối tình đầu mà trong tim vẫn thổn thức mong đợi một điều gì đó mà ngay cả đến bản thân ta cũng không thể giải thích nổi mặc dù mối tình đầu không có được kết cục đi đến mốc cuối cùng .
Ngày ấy khi tôi mới bắt đầu vào học năm đầu tiên của trường cao đẳng dệt may ,vào một buổi chiều khi chúng tôi đang ở trong phòng của ký túc xá của trường tôi vẫn nhớ rất rõ anh đã vào thăm em gái mình và khi vào đến cửa phòng anh đã hỏi thăm lúc đó em gái anh không có trong phòng tôi đã là người nhanh nhảu mời anh vào nhà ngồi để tôi đi gọi em gái anh về cho anh.
Khi em gái anh về phòng tôi thấy hai anh em anh gặp nhau rất vui vẻ vì tôi biết anh là một người rất tâm lý ,rất thương và lo lắng cho em gái của mình vì mẹ anh đã không còn chỉ còn bố anh và các anh chị anh đã lập gia đình hết chỉ còn mình anh và em gái anh đang học thôi. Sau khi gặp em gái anh xong anh chào mọi người ra về lúc đó tôi cũng chào anh nhưng không hiểu sao lần đầu tiên tôi bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi cái nhìn đầu tiên đó có lẽ giữa tôi và anh không bao giờ quên được ,từ ngày hôm đó trở đi có lẽ trong tôi và anh luôn nghĩ về nhau mặc dù giữa tôi và anh chưa tiếp xúc với nhau bao giờ.
Anh học trường HVQSHC năm cuối ,lúc đó tôi rất hồn nhiên vô tư vì tôi chưa bao giờ yêu ai cả trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ rằng khi nào ra trường công việc ổn định rồi mới nghĩ đến chuyện đó ,rất tình cờ có một hôm căng tin xuông gọi tôi lên nói là lên nghe điện thoại tôi rất lo lắng vì tôi có cho ai điện thoại ở căng tin bao giờ đâu mà tôi lại có điện thoại ở đó tôi vội vàng chạy lên nghe thì mới alo thì đầu dây bên kia nói “anh chào em anh là anh trai M …” lúc đó tôi cũng rất vui và nói chuyện rất hồn nhiên vì nghĩ đấy là anh trai của bạn mình tại tôi không bao giờ nghĩ giữa tôi và anh có thể tiến tới một cái gì đó vì tôi nghe em gái anh kể anh học rất giỏi rất có trí tiến thủ so bì giữa bằng cấp của tôi và anh thì chắc không bao giờ bố và các anh chị anh chấp nhận tình yêu của tôi và anh vì thế mà tôi cũng chỉ coi anh là anh trai của bạn thân tôi nhưng đúng là chuyện tình cảm không ai có thể nói trước được và cũng không ai có thể điều khiển được trái tim mình.
Anh đã thầm yêu tôi trước và từ đó anh sang phòng tôi chơi thăm em gái anh nhiều hơn, tôi cũng cảm nhận được điều đó nhưng tôi vãn chỉ coi anh là anh trai của bạn thân tôi mà thôi ,mỗi lần anh đạp xe đạp sang phòng tôi chơi anh bảo em gái anh là khi nào mà về quê hay sang trường thăm anh thì rủ tôi cùng đi nhưng cũng có lần tôi đi có lần tôi ngại tôi không đi.
Những lần em gái anh sang thăm anh mà không có tôi đi cùng sau đó anh lại gọi điện hỏi tại sao tôi không sang đó chơi tôi phải viện cớ là bận em không sang được để khi khác em sang ,tôi biết anh đã thầm yêu tôi nhưng anh không nói ra ,vào một buổi tối noel khi mà cả phòng tôi chùm chăn đi ngủ thì bỗng có tiếng gõ cửa lúc đó trong phòng có người ra mở cửa khi đó tôi nhổm dậy xem là ai thì tôi nhìn thấy anh một mình anh bước vào và tôi cũng cảm nhận được sự nỗi vất vả trời rét mà anh lặn lội đến phòng tôi khi bước vào phòng anh vừa kịp chào mọi người thì em gái anh đã tưởng anh sang đón về nhà thế là em gái anh gập quần áo để về mà lúc đó anh cũng nhát gan không nói ngay cho em gái anh biết là anh sang đây chơi để đưa tôi và em gái anh đi chơi.
Khi anh kèm em gái anh về đến nhà thì anh mới nói cho em gái anh biết cả đêm đó giữa em và anh không sao chợp mắt được ,mấy ngày sau thấy anh kể lại và rồi tình cảm của anh dành cho tôi cứ mãi lớn dần ,những lần đi thực tập anh cũng gọi điện về cho tôi và rồi anh ra trường anh được điều làm việc ở nơi rất xa ,anh cũng lo lắng xa vời như vậy liệu tình cảm của tôi và anh có đi đến đâu không?
Rất nhiều lần anh mời tôi lên chỗ anh làm chơi để xem nơi ây có xây dựng được tổ ấm của chúng tôi không nhưng tôi đã từ chối vì tôi biết anh có dành tình cảm cho tôi nhiều như thế nào đi nữa thì cũng không thuyết phục được gia đình anh đồng ý cho tôi và anh thành một đôi được vì thế mà tôi đã từ chối ,ngày ấy tôi đã mang mối tình đầu chưa nói trong lòng mình rằng tôi cũng rất yêu anh ,khi tôi ra trường và tôi đã xin làm ở một công ty gần nhà để thỉnh thoảng về nhà vui với mọi người trong gia đình tôi lấp đi chỗ chống mà tôi dành cho anh nhưng không sao lấp đi được nỗi nhớ mà tôi dành cho anh.
Tôi đã ốm mà bố mẹ tôi đã không biết tôi ốm bệnh gì nên đã đưa tôi ra bệnh viện E khám các bác sỹ người trung quốc đã khám cho tôi và bảo tôi bị tâm tùy suy nhược ,và rồi tôi nghe mọi người nên tôi quyết định lập gia đình với người cùng công ty tôi ,sau vài năm tôi cũng được biết qua em gái của anh là khi biết tôi lấy chồng anh cũng rất buồn và trách tôi là sao không cho anh biết và rồi 2 năm sau anh cũng lập gia đình với một người làm nghề giáo viên. Nghề đó rất tương xứng với nghề bồ đội của anh ,gia đình anh rất hài lòng.
Sau bao nhiêu năm tôi và anh không liên lạc mà chỉ quan tâm hỏi thăm nhau qua em gái của anh thôi ,tình cờ vào hôm cuối cùng tôi không làm việc ngoài Hà Nội nữa đứng đợi xe bus để về thì gặp anh đi ra HN để nhập học anh lại học thêm sau đại học ,gặp anh tim tôi như muốn nhảy ra ngoài lòng ngực những tôi vẫn bình tình chào anh và anh cũng vậy anh nói với tôi trước đây không bao giờ anh nghĩ vợ chồng là duyên phận nhưng bây giờ thì anh cũng đã tin điều đó là đúng ,khi xe bus đến tôi đã chào anh ra về và tôi luôn tự hỏi mình tài sao mối tình đầu lại khó quên đến vậy