Yêu một người ở xa, niềm yêu thì lớn đấy, nhưng con gái vốn yếu lòng, lại rất dễ mềm lòng bởi những lo lắng rất gần, dù nhỏ thôi, những lúc như thế, chỉ yêu thôi, dù lớn đến đâu, dù nhiều đến cỡ nào, liệu đủ???
Người ta cứ sợ, yêu xa dễ thay đổi, sợ xa mặt thì sẽ cách lòng, đúng đấy, bởi có ai mà không dễ mủi lòng, trước một yêu thương rất thật, rất gần. Nhất là khi ta đã có một niềm thân thương quá lớn, quá quen, như một thứ thiết yếu trong cuộc sống nghiễm nhiên là phải ở bên ta mỗi ngày, lại phải cách xa ta, lâu và xa đến thế. Những lúc như thế, tình yêu dù có lớn cỡ nào, cũng không hẳn sẽ trọn vẹn mãi đâu.
Yêu một người ở xa. Khi cần một bờ vai để tựa, người ấy sẽ không có ở bên. Khi cần một bàn tay để lau nước mắt cho , người ấy sẽ không về kịp với bạn...
Yêu một người ở xa. Mong chờ điện thoại của người ấy. Để rồi khi người ấy gọi cho bạn, bao nhiêu ngôn từ bạn muốn nói bay biến hết. Dù rằng thường ngày bạn là "chích chòe" - như bạn bè hay gọi. Chỉ biết là bạn đang nhớ người ấy thật nhiều, muốn nói mà không nói được.
Yêu một người ở xa. Nhìn một cái lá rơi, nghe một làn gió thoảng, cũng đủ để bạn tự hỏi nơi xa kia người ấy đang làm gì. "Tôi không chọn nắng cầu mưa/ Tương tư chẳng kể là trưa hay chiều".
Bạn không tự hỏi người ấy có nhớ bạn không, vì bạn biết người ấy đang tập trung cho công việc và ở nơi đó, không có chỗ cho sự nhớ nhung. Nhưng bạn cũng biết khi rời công việc ra, người ấy sẽ nhớ về bạn nhiều như bạn nhớ về người ấy.
Yêu một người ở xa. Bạn bè hỏi bạn tình cảm có chắc chắn không, xa nhau thế ấy rồi làm thế nào? Bạn cười, bảo rằng điện thoại và internet giờ tối tân lắm, có thể dễ dàng nói chuyện với nhau hằng ngày, hằng giờ. Nhưng bạn biết rằng không phải vậy. Khi yêu, ai cũng muốn hàng ngày gặp nhau, lúc nào cũng ở bên nhau. Đến khi thành thói quen, sự luôn luôn hiện diện ấy lại sẽ làm bào mòn cảm xúc. Lắm cặp đôi đã rời xa nhau cũng chỉ bởi cảm thấy quá nhàm chán đó thôi. Bạn tự nhủ rằng mình đã gặp may khi không cần đối mặt với thử thách của quen thuộc. Bạn "nghiên cứu" cách thức riêng nuôi dưỡng tình cảm của mình.
Yêu một người ở xa. Khi bạn cần một bờ vai để tựa, người ấy sẽ không có ở bên bạn. Khi bạn cần một bàn tay để lau nước mắt cho bạn, người ấy sẽ không về kịp với bạn... Nhưng ở cuối con đường nhỏ mang tên "Chờ đợi" - cũng là nơi bắt đầu con đường lớn mang tên "Hạnh phúc", người ấy đang đứng đấy, dang rộng vòng tay và mỉm cười chờ bạn đến. Bạn phải tự mình đi hết "Chờ đợi" để sánh bước cùng người ấy đi trên "Hạnh phúc". Một mình nhưng vững chãi, bạn bước về phía trước, luôn có người ấy đi cùng - không phải ở bên cạnh mà ở trong tim bạn.
Yêu thật sự, dù là cuộc tình thứ mấy, cũng thấy như tình đầu. Cảm giác mới mẻ qua từng ngày. Nó biến đổi con người bạn để bạn lớn hơn, tình tứ hơn, lãng mạn hơn. Nhưng cũng để hiểu và cảm nhận hết mọi đau khổ, hạnh phúc khi bạn biết nhìn lại mình; Biết bổ sung những gì mình còn thiếu và bắt đầu nghĩ về một nơi dừng chân êm ấm sau mỗi ngày làm việc - cho người ấy và cho bạn.
Yêu một người ở xa, một ngày của anh sẽ bắt đầu sớm hơn một chút. Chẳng biết từ bao giờ dậy nhắn offline cho em đã thành một thói quen thường ngày trước khi đi học. .
Yêu một người ở xa, anh luôn thành ca sĩ bất đắc dĩ hát qua điện thoại mỗi khi em buồn. Dù anh biết mình hát chẳng hay, nhưng không tình nguyện "khoe" giọng hát Chaien này ra thì biết làm sao để đuổi nỗi buồn không trú lại nơi cảm xúc của em đây?
Yêu một người ở xa, điện thoại, laptop luôn là vật bất ly thân của anh ở bất kỳ nơi đâu. Thế nên em cứ yên tâm nhé, anh sẽ không thoát khỏi vòng kiểm soát của em đâu.
Yêu một người ở xa, là anh đang góp phần tích cực "nuôi" các nhà phân phối Internet với điện thoại đấy. Dẫu hoá đơn hàng tháng luôn làm anh suýt…xỉu nhưng đâu có sá gì so với việc mỗi ngày anh được nghe giọng nói dịu dàng bên kia đầu dây: "Anh ơi".
Yêu một người ở xa, hàng đêm anh đều phải đi ngủ sớm hơn một chút, không còn được hay chơi game ban đêm nữa. Vì anh biết không như thế, sau bắt được cô bé cứng đầu là em chịu đi ngủ sớm đây.
Yêu một người ở xa, anh học cách đặt niềm tin vào người khác nhiều hơn. Nhiều khi anh cũng cảm thấy lo sợ rằng rồi một ngày nào dó giữa chúng ta sẽ chẳng còn lại gì. Nhưng rồi những bất an đó cũng qua đi. Tình yêu và lòng tin của chúng mình thừa sức để có thể vượt qua những cơn say nắng chớp nhoáng, em nhỉ!
Yêu một người ở xa, trong những cuộc vui bạn bè của tụi anh, ai cũng có đôi có cặp, chỉ riêng mình anh lẻ ra. Cũng hơi buồn một chút, nhưng chẳng sao em ạ. Em là bảo vật của riêng anh, nên anh sẽ chỉ giữ cho riêng mình thôi.
Yêu một người ở xa, bạn bè anh bảo anh thật ngốc khi lao theo một tình yêu mà chưa bao giờ gặp nhau . Em có thấy thế không?
Mà dẫu có cực ngốc như vậy, anh cũng không muốn buông tay em ra đâu. Tuy bây giờ mình xa nhau là thế, nhưng anh vẫn tin có một ngày chúng ta được ở bên nhau, hiện thực hoá những ước mơ thành sự thật.
Anh cũng muốn em thấy, thời gian cùng khoảng cách sẽ minh chứng tình yêu anh không phải là thứ tình cảm thoáng qua, bồng bột nhất thời. Dù giờ anh không thể sát cạnh nhưng yêu thương của anh luôn cận kề bên em, dõi theo và che chở.
Vì tình yêu xa xôi này,anh đã tự hứa với mình sẽ phải cố gắng gấp đôi, gấp ba bình thường, để khoảng cách giữa chúng ta thay vì hàng trăm km xa xôi sẽ chỉ còn là con số 0 tròn trĩnh. Và em cũng vậy, phải không?
Yêu một người ở xa …là bàn tay tìm cần bàn tay không thấy…
.....chỉ thay bằng những icon yêu thương…
Yêu một người ở xa…là thèm một nụ hôn đến phát cuồng bèn tìm cách chui qua đường dây điện thoại để đến bên nhau…
Yêu một người ở xa…là nhớ người ấy đến cồn cào ruột gan .
Nhưng không biết người ấy có nhớ đến mình không vì thời gian mình ngồi suy nghĩ vẩn vơ
thì nguời ta lại bận bịu công việc hoặc đi vs bạn bè….
Yêu một người ở xa…là những lúc pin điện thoại yếu…không nghe rõ đầu đuôi câu chuyện đâm ra giận hờn vu vơ hay những lúc bị mất sóng…ngồi ôm điện thoại vào lòng mà chờ thêm 1 cuộc gọi mới ….
Yêu xa là trông ngóng.
Yêu xa là nhớ đến mỏi mòn.
Yêu xa là những khoảnh khắc tủi thân và khi cần một bờ vai nhỏ bé để ôm vào lòng nhưng không thấy!
Yêu xa là những lúc thương nghẹn lòng mà không thể ở bên để sẻ chia chút hơi ấm, không dám nhắc đến những nhớ thương vì sợ thương nhớ trào thành nước mắt!
Yêu xa là xa những cái nắm tay, xa những vòng ôm, xa môi hôn và xa cái nồng nàn của mùi hương quen thuộc...
Yêu xa là đôi khi đi ngoài phố nhìn người ta đi bên nhau hạnh phúc, trao nhau những ánh nhìn ấm áp mà bỗng cảm thấy tủi thân, ghen tị, thèm một cái siết tay để tiếp thêm sự can đảm!
Yêu xa chỉ bằng những lời nói, chỉ bằng những cú điện thoại ngắn ngủi, chỉ bằng những bài hát cả hai cùng nghe, cùng một thời điểm, ở hai nơi!
Yêu xa, đi đâu cũng phải đi một mình, mòn mỏi mong chờ đến một ngày nào đó, được gặp nhau, dù chỉ là những giây phút ngắn ngủi!
Yêu xa, mỗi lần gặp lại có biết bao chuyện muốn kể, nhưng khi gặp thì chẳng nói được gì, chỉ nhìn nhau mỉm cười, như để bù đắp lại những tháng ngày cô đơn!
Yêu xa, mới nhận ra bản thân có khả năng chờ đợi, có bản lĩnh từ chối tất cả, chỉ dành lại tình cảm cho một người duy nhất quan trọng!
Yêu xa là những phút thật là vui khi nhìn thấy số điện thoại người kia đang gọi.
Yêu xa... là thương nhớ. Là mỏi mòn. Là cần một bờ vai nương tựa. Là cần một vòng tay ôm, xua đi tủi hờn. Là những giọt nước mắt, là nụ cười... Là tình yêu!
Dù gần hay xa tình yêu vẫn mãi mãi là tình yêu..